Tình hình thị trường nhà đất năm 2006 – 2007
Cần lưu ý rằng các khoản vay dưới chuẩn bắt đầu trở nên tồi tệ vào năm 2006 và 2007 không phải là khoản vay để mua nhà mới mà là các khoản vay để tái tài trợ cho việc chi tiêu trong nhà. Các nhà cho vay dưới chuẩn thường rất xông xáo quảng cáo các khoản vay này với giới thu nhập thấp và trung bình để chiêu dụ họ chi tiêu cho các khoản mua sắm bảo hiểm y tế hoặc là sửa sang nhà cửa. Hậu quả là nhiều gia đình trước đó thì an toàn nay đã phải lo lắng cho việc mất nhà cửa.
Từ năm 2006 bắt đầu có những dấu hiệu manh nha của khủng hoảng cho vay thế chấp bất động sản dưới tiêu chuẩn. Chỉ số về cầu nhà trong tương lai của Mỹ liên tục giảm từ tháng 8/2005 ở mức 128,2 xuống còn 89,9 tháng 7/2007. Từ tháng 3/2007 nhiều tập đoàn tài chính cho vay thế chấp bất động sản công bố những khoản thu lỗ khoảng 150 tỷ USD từ các khoản nợ xấu, trong đó có hơn 50% liên quan tới các khoản cho vay mua nhà và cắt giảm lao động trong lĩnh vực này. Tuy nhiên, dấu hiệu khủng hoảng đầu tiên này đã không được chính phủ cũng như giới tài chính Mỹ nhìn nhận đúng mức nên không có giải pháp kịp thời. Chỉ đến khi một loạt các "đại gia" ngân hàng và tín dụng của Mỹ chao đảo thì tình hình đã trở nên quá muộn.
Hàng loạt các ngân hàng lớn ở Phố Wall như Bear Stearns, Merrill Lynch,
Citigroup, Morgan Stanley liên tiếp công bố những khoản thâm hụt tài sản nhiều tỷ USD. Cụ thể là Citigroup đã thông báo lợi nhuận thuần quý III sụt giảm mạnh tới 60% so với năm ngoái, khoảng 2 tỷ USD. Trong các khoản cho vay bất động sản được chứng khoán hoá, ngân hàng này ước tính lỗ 1,3 tỷ USD. Theo hiệu ứng đô-mi-nô, sự khan hiếm tính lỏng trong các hoạt động tài trợ đã làm Citigroup lỗ 1,4 tỷ USD.
Cuộc khủng hoảng tín dụng nhà đất ở Mỹ đã lây lan và tàn phá nặng nề hệ thống tài chính toàn cầu. Theo IMF, tổng thiệt hại của cuộc khủng hoảng tài chính hiện nay đã lên tới 945 tỷ USD, tức là mỗi cư dân thế giới phải "gánh" 142 USD. Kết quả nghiên cứu của tập đoàn đầu tư danh tiếng Goldman Sachs của Mỹ dự báo cuộc khủng hoảng tín dụng hiện nay có thể làm thị trường tài chính toàn cầu thiệt hại tới 1.200 tỷ USD.
Việc vỡ nợ trong thị trường nợ dưới chuẩn lan rộng đã dẫn đến sự sụt giảm trong giá trị các MBS chứa số lượng lớn các khoản thế chấp dưới chuẩn, và tất nhiên dẫn theo các tài sản phái sinh từ các MBS có liên quan tới nợ dưới chuẩn. Và sự thật là rất nhiều hàng hóa tài chính và các tổ chức đã dính tới các rủi ro nghiêm trọng này từ thị trường nợ dưới chuẩn và hậu quả sau đó là hàng loạt các biện pháp siết chặt khiến thị trường tín dụng rơi vào trạng thái đóng băng trong năm 2007. Đầu năm 2007, chủ nợ cho vay dưới chuẩn lớn là New Century Financial sụp đổ đã để lại cho ngân hàng Barclays một khoản thua lỗ 900 triệu USD. Tháng 2/2007, HSBC báo cáo những khoản thua lỗ khổng lồ phát sinh từ vệc cho vay dưới chuẩn ở Mỹ. Rất nhiều ngân hàng đầu tư lớn của Mỹ và nhiều ngân hàng Pháp, Đức, Canada cùng chịu chung số phận. Cuộc khủng hoảng đã làm cho hàng loạt các tổ chức tài chính, ngân hàng bị thiệt hại nặng nề, một số công ty cho vay cầm cố dưới chuẩn phải đệ đơn xin phá sản. Sự sụp đổ của Lehman Brothers 158 năm tuổi, ngân hàng cho vay dưới chuẩn lớn nhất ở Mỹ Wachovia, hay hàng loạt các tên tuổi khác như Wamu, Fannie Mae, Freddie Mac là hệ quả của hoạt động cho vay dưới chuẩn. Gian lận trên thị trường cho vay cầm cố cũng trở thành hiểm họa với
nền kinh tế Mỹ. Theo FBI, trong năm 2007 đã có 1200 trường hợp (năm 2006 là
400 trường hợp). Năm 2007 cũng có đến 278 vụ kiện dân sự đã được nộp lên các tòa án liên bang liên quan đến cuộc khủng hoảng cho vay dưới chuẩn. Các nhà đầu tư không còn tin tưởng vào các chứng khoán từ các tài sản và các tổ chức bởi vì họ không biết được rằng mức độ tổn thất mà các khoản nợ xấu gây ra như thế nào.